Mẹ vẫn đứng đó, im lặng nhìn hai bố con tôi. Mẹ gầy đi nhiều. Vẻ ngoài lạnh lùng, cứng rắn dường như cũng chẳng thể che giấu nỗi lo lắng đang hiện rõ trên nét mặt bà. Hơn lúc nào hết, tôi hiểu mình cần là chỗ dựa cho mẹ và chẳng thể yếu mềm.
- Hãy để con hiến tuỷ cho bố. - Tôi năn nỉ.
- Không được. - Mẹ quả quyết.
Tôi nhìn mẹ với ánh mắt nảy lửa. Hai bàn tay nắm chặt. Cảm giác bất lực khi chẳng thể giúp bố nếu không có sự đồng ý của mẹ. Chỉ có hiến tuỷ mới có thể đưa bố thoát khỏi lưỡi hái của tử thần. Nhưng chỉ là “có thể”. Bác sĩ nói, khả năng phẫu thuật thành công cho bố là không nhiều bởi ông đang ngày một yếu đi. Nhưng nguyên nhân chính khiến mẹ không đồng ý để tôi làm phẫu thuật có lẽ do lượng tuỷ phải hiến khá nhiều tới mức có thể khiến tôi vĩnh viễn không đi lại được.
- Mẹ không muốn bất cứ điều tồi tệ nào xảy ra với hai bố con nữa...
Giọng nói nghẹn ngào. Nước mắt mẹ lăn dài trên hai gò má. Tôi như chết lặng. Lần đầu tiên, tôi thấy mẹ khóc. Lần đầu tiên, tôi thấy sự yếu đuối ở mẹ thể hiện ra ngoài chẳng cần phải che đậy bằng vẻ ngoài tưởng như thật mạnh mẽ. Mọi chuyện ập tới quá nhanh, dường như quá sức chịu đựng của bà. Hôm nay, tất cả vỡ oà thành những giọt nước mắt đắng chát... Tôi hiểu nỗi lo sợ trong lòng mẹ. Nhưng chẳng gì có thể lay chuyển quyết tâm của tôi để giành giật sự sống cho bố:
- Trước kia, mẹ đã từng dạy con rằng, trong bất cứ việc gì, nếu còn có thể thì đừng vội vàng từ bỏ. Hãy cố gắng bằng tất cả khả năng mình có thì dù thành công hay thất bại cũng sẽ không xấu hổ với chính bản thân mình. Đây là cơ hội cuối cùng cho bố, cũng là cơ hội để mẹ con mình có thể bên bố lâu hơn. Mẹ hãy để con giúp bố.
Mẹ nghẹn lời trong nước mắt. Còn với tôi, đó như một sự đồng ý lặng thầm. Tôi đang đánh cược với số phận, tương lai của chính mình và thách thức Thần Chết để thấy lại nụ cười của bố như ngày nào. Phần thắng không nhiều nhưng tôi vẫn có niềm tin Thần May mắn sẽ mỉm cười với bố con tôi.
Giờ phút quyết định đã tới. Tôi và mẹ bước dọc hành lang tới phòng phẫu thuật. Trong thời khắc cuối cùng ấy, bà vẫn thuyết phục tôi suy nghĩ lại về quyết định của mình. Tôi chỉ đáp lại bằng một nụ cười tràn đầy hi vọng và trấn an mẹ:
- Con sẽ mang bố trở về với mẹ con mình. Mẹ đừng quá lo!
Tôi bước theo các bác sỹ và y tá. Còn mình mẹ đứng đó. Cánh cửa phòng phẫu thuật dần đóng lại...
Một tuần đã trôi qua sau ca phẫu thuật. Mọi chuyện xảy ra trong thời gian đó tôi chẳng hề hay biết. Ngay lúc này điều tôi quan tâm nhất là kết quả ca phẫu thuật và tình hình của bố ra sao?
Tôi vội vã hỏi mẹ:
- Bố con sao rồi hả mẹ?
Mắt mẹ hoe đỏ. Bà lặng im nhìn tôi. Thời gian như ngừng trôi. Sự hồi hộp, nỗi lo lắng và cả sự sợ hãi, tất cả bỗng chốc ùa về trước khi mẹ cất lời:
- Ca phẫu thuật thành công. Bố đang nằm ở phòng cách ly.
Dứt lời, mẹ quay bước thật nhanh đi ra phía cửa lấy lý do đi tìm bác sĩ kiểm tra tình hình sức khoẻ cho tôi.
Cảm giác sung sướng khi cướp lại được sự sống cho người thân yêu nhất từ tay Tử Thần xua tan mọi lo âu. Lòng tôi nhẹ bỗng. Lần này tôi và bố đã thắng. Tôi như muốn cho cả thế giới biết điều đó. Nhưng người đầu tiên tôi muốn chia sẻ niềm hạnh phúc này là em - người tôi yêu thương nhất.
Tôi ngồi dậy, định đi ra phía tủ đồ lấy chiếc laptop để gửi e-mail cho em. Nhưng sao thế này, đôi chân tôi chẳng hề nhúc nhích. Cứ nghĩ đó chỉ là hậu quả do một tuần không đi lại. Nhưng càng cố gắng, hai chân vẫn bất động... Tôi ngã nhào xuống sàn. Trong khoảnh khắc tôi nhớ lại lời bác sĩ đã nói. Nỗi sợ hãi lại ùa về khiến tôi toát mồ hôi. Đúng lúc đó, mẹ quay trở vào. Bà chạy ngay tới chỗ tôi. Đôi bàn tay run run đỡ tôi ngồi dậy. Tôi nhìn thẳng vào mắt mẹ, khẽ nói:
- Mẹ ! Có phải... đôi chân của con đã...
Mẹ như đang cố ngăn cho những giọt nước mắt đừng rơi trước mặt tôi. Không nói nên lời, bà chỉ khẽ gật đầu... Tôi gượng cười… Chua chát. Nhớ tới thái độ bất thường của mẹ trước đó, tôi hoài nghi:
- Mẹ có còn giấu con điều gì? Có thật cuộc phẫu thuật đã thành công? Mẹ nói đi ! - Tôi hét lớn.
Mẹ khóc nấc lên thành tiếng...
- Bố... bố con... đã... qua đời... ngay sau ca phẫu thuật...
Tai tôi ù dần đi sau khi nghe câu nói ấy. Đầu óc trống rỗng. Tôi cười vang như một kẻ điên dại mà nước mắt cứ tuôn dài từng hạt mặn chát. Vài phút trước ngỡ tưởng mình là người hạnh phúc nhất trên đời thì giờ đây, tôi là kẻ bất hạnh nhất thế gian. Trái tim tôi như bị bóp ngẹt. Sự ra đi của bố khiến tôi đau đớn gấp bội so với khi biết mình bị liệt. Mất mát chẳng gì có thể bù đắp nổi. Tôi đã thất bại, thất bại thảm hại trong cuộc chơi mạo hiểm với số phận. Tiếng cười, tiếng khóc hoà lẫn, vang khắp phòng bệnh...
Thời gian có thể chữa lành mọi vết thương. Nhưng mỗi khi nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra, lòng tôi không khỏi nhói đau. Cuộc đời như một ly cocktail đầy màu sắc và hương vị. Chua vẫn có thể làm cho ngọt, ngọt vẫn có thể làm cho đằm dưới tay của một bartender giỏi. Nếu vậy lúc này, tôi sẽ là một bartender thật tệ. Ly cocktail tôi pha chế chỉ đầy vị đắng chát của nỗi thất vọng, buồn chán với màu sắc đen tối, ảm đạm. Tôi cảm nhận được tình trạng tồi tệ của mình nhưng vẫn chẳng thể thoát ra khỏi nỗi chán chường… Tôi suy sụp...
Từ giờ, tôi sẽ chẳng thể bước đi trên đôi chân của mình nữa.
Sẽ chẳng thể cưỡi trên con “chiến mã” quen thuộc đi tới bất cứ nơi đâu mình muốn.
Sẽ không còn những chiều lang thang trên biển, chạy đua với gió, chẳng thể đua theo những trận cầu nảy lửa trên sân…. Và cũng chẳng thể chạy ngay tới bên những người thân yêu khi họ cần một bờ vai...
Cuộc sống sẽ chẳng còn như trước...
Và ngày đó, tôi quyết định rời xa em...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét