21 thg 9, 2010

Một thoáng ngẩn ngơ

Nó hôm nay không ngẩn ngơ vì một anh chàng nào đó xinh trai, nó ngẩn ngơ vì một khuôn mặt giống anh, một dáng người giống anh mà nó không chắc có phải là anh không.
Nó ngồi nói chuyện cùng hai người bạn. Nó thao thao bất tuyệt câu chuyện của mình. Nó đang nói, và im lặng. Nó ngẩn ngơ nhìn, mãi nhìn, cố tình nhìn theo mãi khuôn mặt người con trai đó. Anh ta đi xa dần, xa dần, nó nhìn theo. Và nó ngưng lại. Là anh thì sao chứ? Anh cũng sẽ cứ đi, chẳng biết nó đang chăm chú nhìn anh, và trong lòng nó, bao nhiêu nỗi niềm. Bạn nó, cả hai người chẳng hiểu vì sao nó đang nói bỗng dưng im bặt và đôi mắt cứ nhìn vào người thanh niên kia.
Nó lặng lẽ 3 giây và tiếp tục trở lại với câu chuyện đang kể. Nó cố quên đi hình ảnh nó vừa thấy, cố quên đi những dòng suy nghĩ đang hiện về trong đầu. Nó cũng thật giỏi, nó có một biệt tài là miệng có thể nói đến những chủ đề khác mà không vấp dù trong đầu nó hoàn toàn trống rỗng những ý tưởng cho điều đang nói, chỉ mải miết cho một việc khác thôi. Lần đầu tiên trong đời, nó rơi vào hoàn cảnh như thế, cứ ngẩn ngơ nhìn một người xa lạ mà lại tưởng rằng người rất quen, rất gần. Thời gian qua đi cũng chưa đến nỗi nhanh lắm trong chuyện của nó hiện nay, chỉ khoảng hơn một tháng thôi nhưng nó cứ tưởng chừng đã lâu lắm rồi, vì bao nhớ nhung đã làm nó quên mất khái niệm thời gian.
Chỉ những khi nhớ lại, nó mới giật mình rằng cũng chưa lâu lắm, ngày anh im lặng với nó. Nó nhớ anh để làm gì ngoài những nỗi buồn nó mang theo, chỉ càng làm cho nó đau lòng, thế mà, nó không sao thôi nghĩ về anh được. Nó cố gắng, cố gắng lạc quan và tích cực với những môi trường xung quanh nó lắm, nhưng cứ đêm thế này, nó nhớ đến cháy lòng một hình bóng, nụ cười, ánh mắt, nhớ giọng nói, cách anh trò chuyện, kể chuyện nó nghe...có lẽ, nó đã quen nghe anh nói, nhìn anh cười...Anh àh, em chưa bao giờ nghĩ, lại khó đến thế. (Bao nhiêu cố gắng quên anh dường như đã tan tành khi đêm nay, em nhìn thấy người thanh niên đó. Bảo là cố gắng quên anh, nhưng thật ra, hằng ngày, trong khoảng thời gian qua, chưa bao giờ em quên, em nhớ mãi). Nó hôm nay thật yếu đuối, nó sẽ càng buồn hơn, khi sinh nhật này đến, nó chỉ có một mình( dù rằng chưa bao giờ nó có người yêu ngày sinh nhật, hì). Năm nay, thật sự nó đã háo hức và hi vọng, nghĩ rằng sẽ có anh bên cạnh khi đến sinh nhật. Lớn như thế này rồi, nhưng chưa có bất kì dịp lễ hay ngày gì đó, nó có một người đặc biệt bên mình.

Anh biết không, e đã hi vọng rất nhiều, rằng em sẽ có những giây phút ngọt ngào bên anh khi đến ngày này. Em đơn giản lắm, chẳng cần chi hết, chỉ cần những câu chuyện anh kể em nghe, chỉ cần bên anh lặng lẽ thế thôi, dù ít gặp nhau em vẫn thấy vui và yêu anh lắm. Anh nói rất nhiều, anh để em yêu anh cũng thật ngọt ngào, và giờ đây, em chơi vơi trong nỗi nhớ anh da diết. Em biết mình nên mạnh mẽ để quên đi tất cả mọi thứ, bởi không thể quay lại những gì đã là quá khứ, bởi tình yêu anh dành cho em không nhiều như em đối với anh. Em biết mình ngốc nghếch, nhưng sao khó quá anh ơi.

Đã thích là sẽ yêu, có khi từ cái nhìn đầu tiên. Có dễ quá không nhỉ? Nó nghĩ là không. Nó không dễ gì yêu một người nhưng lại rất nhanh để yêu một người. Nó chưa bao giờ yêu lung tung, cũng chưa bao giờ làm ai đó hiểu lầm hay mất thời gian, hay chảnh trong chuyện tình cảm...Có người sẽ bảo nó vội vàng, dễ dãi, không biết làm kiêu...đúng là thế thật, nó ngốc có, đơn giản và thẳng thắn có, dễ yêu người nó lựa chọn có...có thể nói, nó ngốc trong tinh yêu! Nó chẳng có gì cả...

Trong cuộc đời này, đối với chuyện tình cảm, nó chỉ cần một người yêu thương nó thật lòng, quan tâm và hiểu nó. Như thế là quá đủ, vì nó yếu đuối lắm trong tình yêu, nên nó ước ao một tình cảm chân thành. Bao nhiêu người bảo nó mạnh mẽ, cá tính nhưng sự thật, nó cũng dễ mềm lòng, dễ tổn thương và yếu đuối. Nó sợ nhất là nước mắt, và cũng sợ nó khóc, ấy thế mà nó đã khóc ... những khi nó nhớ đến những kí ức nhỏ nhất, những câu nói đơn thuần nhất của anh.

Có lẽ vì nó đặt niềm tin nơi anh quá lớn, nên giờ đây, khi anh xa nó, nó không còn là nó nữa.

Một tình yêu giản dị, chân thành với nó sao mà khó vậy?

Nó một mình, đôi khi cảm thấy nhẹ nhàng, đôi khi cũng thấy buồn.

Chưa biết đến khi nào, nó sẽ có thể nhẹ nhàng mà sống như ngày xưa...con nít. Khuya quá, anh ngủ ngon.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Recent Posts

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...