4 thg 10, 2010

Cafe Buồn !!!


Cafe cái chất lỏng đắng ngắt nhưng lại thơm đến nao lòng!
Tự lúc nào tôi đã mê đắm cái vị đắng mà tôi hằng ghét cay ghét đắng ấy.
Trước tôi ghét cafe vì nó đắng. Nay tôi thích cafe cũng lại vì nó đắng.
Cái vị đắng sau khi trôi xuống bụng vẫn đọng lại trên đầu lưỡi...Đắng lắm..nhưng sao vẫn thấy ngọt ngào!
Người ta ví cafe giống như tình yêu...ngọt ngào nhưng cũng đắng ngắt! Tôi chưa yêu nên tôi không biết. Nhưng tôi thấy tình yêu không giống như tình yêu. Bởi tình yêu ngọt nhưng mà đắng. Còn Cafe đắng nhưng mà ngọt. Tại sao nhỉ? Tại sao tôi lại thích cái vị đắng của cafe. Đắng thật đấy! Cái vị đắng ấy cứ níu giữ ở đầu lưỡi mãi không biến mất. Nhưng tôi lại không thể từ bỏ được. Tôi nghiện cái vị đắng ấy mất rồi.
Trời mưa! Lạnh..lạnh quá...!
Ngồi trong phòng đưa mắt nhìn bầu trời xám xịt với những giọt mưa...Cả thể xác lẫn tâm hồn đều lạnh ngắt.
Cô đơn!
Bỗng dưng thèm một tách cafe đến lạ. Thèm cái mùi hương quyến rũ ngọt ngào bốc lên từ cách cafe nóng hổi. Thèm cái vị đắng trái ngược hoàn toàn với mùi hương ngọt ngào ban đầu.
Thèm...thèm đến lạ!
Bỗng dưng thấy cafe giống cuộc đời. Cái gì ngọt ngào lúc ban đầu thì về sau đều đắng ngắt. Biết là đắng nhưng vẫn không thể từ bỏ...vẫn lao vào! Giống như tôi...biết là đắng nhưng vẫn thèm cafe đến lạ !!
Uống một ngụm cafe..đắng thật đấy..nhưng thấy thật ấm !
Ấm...một cảm giác thật lạ lùng!
Ấm...một cảm giác đã lâu không thấy!
Ấm...liệu có đang ấm thật không hay lại là lừa dối bản thân!
Ấm...một từ thôi sao thấy xa lạ quá!
Ngụm cafe vừa trôi hết xuống cổ họng..cái cảm giác ấm áp vừa xuất hiện bỗng trôi tuột đi. Tôi vội vã uống thêm ngụm cafe nữa..Uống điên cuồng mong tìm lại cho mình chút hơi ấm mong manh.
Lạnh...!!!
Cafe đã lạnh đi từ lúc nào!
Không còn ấm nữa!
Chỉ còn đắng thôi!
Dù tôi có uống nhiều thế nào cái cảm giác ấm áp ấy cũng không còn! Chỉ còn lại vị đắng đọng lại trên đầu môi!
Uống một ngụm cafe...nhắm mắt...đợi thật lâu...đợi cái vị ngọt ngào sau cái vị đắng đầu tiên. Nhưng sao...không thấy ngọt ngào nữa!
Vẫn chỉ là cái vị đắng ấy mà thôi!
Hay cafe chưa bao giờ ngọt.
Chỉ là tôi tự huyễn hoặc bản thân mình!
Đắng...đắng quá!
Nhưng sao tôi vẫn uống! Uống thật nhiều cái thứ chất lỏng đã nguội ngắt, không còn mùi thơm, cũng chẳng ngọt ngào.
Tôi cứ uống!
Uống điên cuồng!
Tôi đang tìm gì!
Tìm cái cảm giác ấm áp!
Hay tìm cái vị ngọt ngào ẩn dấu sau vị đắng của cafe.
Cũng có khi tôi tìm cả hai thứ ấy.
Vẫn lạnh! Vẫn đắng !
Đã qua rồi hơi ấm mong manh...đã qua rồi cái vị ngọt dối lừa.
Vẫn chỉ còn cái lạnh lẽo cô đơn
Và cái vị đắng đọng mãi trên đầu môi!
Cafe!
Đắng và lạnh !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Recent Posts

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...