11 thg 10, 2010

Khi cô đơn em nhớ ...



Có những khi ngồi buồn một mình, lắng nghe ca khúc này, em lại nảy sinh một ý nghĩ, thật kì quặc và lạ lùng, rằng sẽ có một người, hát tặng em ca khúc này, hay hỏi em câu đó thôi, em sẽ thấy thật sự ấm lòng…

Đã tự hứa với bản thân mình thật nhiều, đã quyết tâm biết bao lần thôi không nghĩ đến anh, nhưng ý nghĩ đầu tiên của em khi mỗi sáng thức dậy, ý nghĩ sau cùng của em lúc đi ngủ và nỗi nhớ đầu tiên khi thực sự cô đơn của em đó là anh. Khi cô đơn, khi vui, khi buồn, khi thành công, thất bại em đều nhớ đến anh, đều muốn anh là người đầu tiên biết, người đầu tiên chia vui, người đầu tiên san sẻ với em những điều đó!

Liệu ý nghĩ đó có quá xa vời?

Đôi khi em tự hỏi: Tại sao trái tim mình lại bướng bỉnh và kiêu ngạo đến thế? Tại sao nó lại làm đau những người yêu thương nó thật lòng, tại sao không làm vui những người hết mình vì nó mà lại cứ hướng đến những thứ xa vời, không thuộc về mình để thêm đau đớn, đắng cay?

Và giờ thì em đã có câu trả lời: Đó là tình yêu!

Và vì thế, nên em cũng luôn thú nhận một điều rất thật với trái tim mình rằng:

Khi cô đơn em nhớ ... Anh!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Recent Posts

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...