Nhiều khi em cũng đã thử đi tìm khoảng lặng cho riêng mình
Nhưng càng tìm em càng bị xoáy sâu vào khoảng trống vô định và mênh mang…
Chỉ khi gặp anh, được anh yêu, được giấu mình trong anh, em mới biết khoảng lặng của mình thật gần gũi và ấm áp. Khoảng lặng… anh!
Em nhận thấy trong lòng em - đã - yêu - anh.
Em đã cảm thấy rất hạnh phúc.
Trong thế giới “lặng” của riêng mình, em chơi vơi, tự do bay lượn, thỏa sức vẫy vùng.
Mọi người thường hay đi tìm khoảng lặng trong trốn chạy, còn em tìm cho mình một khoảng lặng của yêu thương và chia sẻ, khoảng lặng để biết mình đang được chở che và hạnh phúc.
Khoảng lặng bên anh! Được giấu mặt vào ngực anh, bình yên.
Anh biết không, em yêu anh bởi khoảng lặng anh đem đến cho em thật ngọt ngào.
Em thích những khoảng lặng của cuộc sống... bên anh.
Khi đó em luôn được là em. Và em có cảm giác đang sống chậm lại một chút để mọi ưu tư tan biến.
Khoảng lặng… anh, kéo em ra khỏi hố đen của cuộc sống, hai ta cùng sống chậm lại…
Hãy mãi cho em tìm thấy mình trong khoảng bình yên hiền hoà của anh, anh nhé!
“Khoảng lặng đôi mắt em
Là lúc nhìn về anh
Khoảng lặng bàn tay em
Khi tay anh nắm chặt
Khoảng lặng mái tóc em
Lúc anh hôn thật khẽ
Khoảng lặng làn môi em
Khi vừa chạm môi anh
Khoảng lặng nụ cười em
Là khi nghĩ về anh
Khoảng lặng cõi lòng em
Khi nhớ anh da diết
Khoảng lặng trái tim em
Lúc yêu anh nồng nàn
Khoảng lặng cuộc đời em
Khi gặp anh...lần cuối!
Anh - là khoảng lặng của em!”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét