Có phải là nước mắt đâu, sao lại thấy cay xoè đôi mắt ...
Có phải là yêu đâu, mà lại nhớ nhung da diết ...
Có một người đã đong đầy nổi nhớ, cho hình ảnh của ai kia
Có một người đã ngóng trông mòn mỏi, cho một lời thì thầm bên tai.
Có một người đã chờ trông, đã hi vọng, cho những điều biết trước là không thể ... Với tất cả, ai kia sao quá mong manh ... cố với lấy nhưng không thể với, cố giữ chặt lại thấy mình trơ trọi.
Là kịp bước quay đầu đi để nhìn lại hay chỉ là gượng bước chông chênh..Tôi đã hiểu ân tình thì không thể ép buộc như cánh chim vốn thuộc về biển trời..tôi chỉ là người ngoài lạc bước, liệu có thể nào nắm giữ được tay ai
Tôi đã khóc trong đêm đông cô quạnh, cho những giọt nước mắt lăn dài mà không hiểu vì sao, tôi đã biết thế nào là bất lực, dẫu thương nhớ hằng đêm vẫn đong đầy
Sống soài trong mệt mỏi, tiếc nuối trong hư vô, lạc lõng trong đêm dài, có nỗi đau nào hơn chờ đợi mà hi vọng đã vụt tan từ rất lâu rồi
Hiện tại của tôi và người, mảnh tro tàn trong bầu trời xa xăm, ước muốn của một tình yêu k lời đáp, nỗi nhớ không lời hay tình yêu chưa nói..Xa người, tôi biết mình sẽ phải chơi vơi
Gấp hết những kỉ niệm đã từng có, gấp hết những con đường dài đã từng cùng nhau đi qua, gấp hết lần đầu tiên gặp gỡ, cả lần cuối cùng nhìn thấy nhau..tôi gọi đó là giấc mơ, để đến khi tỉnh mộng, sẽ biết còn hiện tại phía trước, ngỡ ngàng cho cái cuộc sống đang hiện có, vỡ oà trong sự hối tiếc xót xa..
Một ngày nào đó, nếu người có biết, người sẽ có yêu tôi?? Một ngày nào đó nếu người đã hiểu, người có tìm thấy tôi..Một ngày nào đó là từ ngữ rất xa xôi, cuộc đời tôi thì không thể đặt vào 4 chữ đó, khoảng cách mong manh là giữa chúng ta..tình yêu như sợi chỉ, mỏng manh mà bền vững
Tôi đang đứng đây, ngược chiều của gió, ngược cả phố chông chênh, tìm về mảnh tình còn sót lại, rồi giấu, rồi cất, rồi nén tiếng nấc bên trong..tôi sẽ thế, vẫn cười, vẫn cười..dù lòng đau như cắt..nếu có chăng cách làm nào tốt hơn thế nữa, một lần thôi để người đến bên tôi, trong vòng tay..trong ánh mắt, là giọng nói, là tiếng cười..là tất cả những gì thuộc về người
Sớm hôm cho buổi bình minh thức giấc, vùi mình trong giấc mộng đêm qua, rồi phải sống, rồi phải cười, rồi sẽ vui, rồi thì sẽ không còn nhớ như chưa từng hiện diện..Believe in myself
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét