Mình chẳng là của nhau, chưa từng và em biết ... sẽ chẳng bao giờ.
Em vẫn nhớ anh cồn cào mỗi khi đêm xuống, vẫn khát khao được anh nắm lấy tay em một lần, được ôm anh một cái thật chặt ...
Anh xa quá ....
Em vẫn nghe giọng anh mỗi đêm, vẫn thao thao kể cho anh nghe cuộc sống em giản đơn hàng ngày thế, vẫn cười vang khi anh xen hài hước vào câu chuyện, tiếng cười trong veo như thể bên em chẳng hề tồn tại chút muộn phiền, như thể anh gần gũi lẵm ...
Biết tìm ai để hỏi khi em không thể gọi tên cho mối quan hệ này?
Anh đó, em đây.
Gần mà xa.
Lạ nhưng thân thương lắm.
Hiểu nhau như đã từng quen lâu, chia sẻ được nhiều điều như thể sinh ra là để lắng nghe nhau vậy.
Mà vẫn chênh vênh ...
Em biết, với anh em chỉ là một hiện tại không đầu không cuối. Chỉ là cánh cửa sổ khép lại mỗi đợt gió qua và có thể mở toang khi anh muốn ánh sáng tràn vào căn phòng ấy.
Biết mình không dũng cảm quay lưng bởi em quá nhỏ bé trước chính cơn bão của lòng mình, em không thể vỗ về mỗi lần nó dậy sóng nên em muốn hỏi anh một lần.
Em đã chẳng còn trẻ để rong ruổi với những ước mơ xa, chẳng còn đủ niềm tin để đứng lên nếu bước hụt chân lần nữa. Em biết bên anh lòng em ấm vậy nhưng sẽ thế nào nếu một ngày em nhận ra mình yêu anh thật lòng, nhưng hai đứa vẫn mãi trên hai đường thẳng song song. Em mãi không thể giữ anh cho riêng mình - dù đã hơn một lần em khát khao điều ấy.
Chúng mình chẳng có tương lai, cả anh và em đều chưa một lần vẽ nên viễn cảnh cho ngày mai chưa tới ấy. Anh không nghĩ và em cũng không hề tưởng tượng đến, bởi em không biết pha màu hay anh cảm thấy run tay khi vẽ bức tranh không ý tưởng.
Em đã quen vỗ về những nỗi đau, quen với việc hôn thật sâu lên những vết thương không đo được bằng máu.
Yêu - khát khao được bên anh vẫn nguyên vẹn như chưa từng có điều gì mãnh liệt hơn thế.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét