Mỗi sớm mai ánh mặt trời rực rỡ.
Em thức dậy bên khung cửa sổ với tấm rèm chưa kịp mở.
Hương thơm nào bỗng thoảng qua.
Đâu còn mùa thu nữa mà tưởng rằng hoa sữa,
Em lặng người, yêu dấu đã trôi xa.
Và cứ thế... anh đi.
Anh mang theo ngày nắng tươi xinh và ngày mưa buồn bã.
Anh đã đi và mang theo của em tất cả,
Chỉ nỗi buồn anh để lại em mang.
Ôi thảo nguyên bát ngát thênh thang,
Sẽ là gì khi không có anh ở đó.
Biển bao la và ngập tràn sóng vỗ,
Sẽ là gì khi nơi đó riêng em.
Em trở về bên khung cửa sổ thân quen,
Bên ký ức xưa hòa quyện vào vầng trăng hụt hẫng.
Cuối con đường mùa thu dần lặn mất,
Em đứng nhìn gió bấc lạnh lùng sang.
Vắng anh...
Trong đêm tối quỳnh thôi không nở nữa.
Chắc nó đợi đến những mùa thu sau.
Mùa thu sau anh có còn đâu,
Và cứ thế... quỳnh thôi không nở nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét