Cần một cái giật mình để nhận ra màu thời gian đang in hằn trên sợi tóc bạc của cha và đôi mắt đầy dấu chân chim của mẹ. Một năm nữa lại đến, thêm một năm trưởng thành cho con và cuộc đời mẹ cha lại giảm đi 365 ngày.
Cần một cái giật mình dậy sớm để thấy bóng cha đang tần ngần sửa lại chăn cho con. Còn mẹ đun vội ấm nước trên than củi bập bùng để con dậy rửa mặt cho khỏi lạnh.
Giật mình khi trời năm nay chợt trở lạnh, mẹ mặc gần ba chiếc áo len vẫn co ro... dường như mẹ đã không còn khỏe như xưa nữa.
Giật mình khi xem lại album hình gia đình, những tấm hình lướt nhanh... và cha mẹ già đi theo năm tháng. Càng về sau, dáng hình thon gọn của mẹ lại giảm đi ít nhiều sau mỗi lần sinh, còn tóc cha lốm đốm thêm sợi bạc.
Cần giật mình để đừng chạy thật nhanh trên con đường đời. Hãy nhìn lại để biết dừng và rẽ đúng lúc. Có thể sẽ đến đích muộn hơn người khác, nhưng ta sẽ không phải bỏ lỡ nhiều hạnh phúc và giá trị đích thực trên bước đường đời. Bởi đường đời và thời gian đối với con còn dài, nhưng mẹ cha chỉ còn lại quãng đường thật ngắn!
(thanhnien.com)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét