Nếu để thả lòng mình cho tự trôi, em chắc trái tim mình sẽ thuộc về anh.
Nhưng thật lạ, em quá lý trí khi nghĩ đến cuộc sống sau này, bởi khoảng cách về địa lý luôn ám ảnh em.
Em là người nói ra, là người quyết định, là người làm tổn thương anh, sao em cảm thấy buồn đến vậy?
Phải chăng em đang tự lừa dối chính mình?
Chẳng biết động lực nào đã làm em mạnh mẽ đến thế khi nói với anh.
Anh bất ngờ, nhưng chính em giờ đây cũng đang bất ngờ với quyết định nhanh chóng của mình.
Bất giác những giọt nước mắt lăn dài trên má em nóng hổi.
Cầm điện thoại muốn gọi cho anh để cảm thấy mình đỡ hẫng, để định hình lại mọi chuyện trong đầu nhưng không thể.
Tiếng vọng của một người không phải là em như níu kéo, như ra lệnh: Không được phép làm anh tổn thương thêm một lần nữa.
Chưa phải là tình yêu nhưng sao em thấy hụt hẫng đến vậy?
Có lẽ những ngày qua anh đã mang đến cho em những giây phút khác với những gì em sống trước đó.
Em biết, đấy là sự cố gắng của anh, là tình cảm của anh dành cho em.
Không phủ nhận em đã rất hạnh phúc vì điều đó.
Cho đến bây giờ, với em, khoảng cách ấy chỉ đem lại những thất bại.
Phải vì em quá yếu đuối?
Bản nhạc anh tặng sao lúc này đây hiển hiện trong đầu em rõ đến vậy?
Cố tắt nó đi mà nhạc điệu ùa về.
Chẳng biết ngày hôm qua nó có là bản nhạc buồn mà hôm nay da diết đến vậy?
Những câu nói nhẹ nhàng đã khiến em thấy mình có lỗi thật nhiều.
Sao đấy không phải là câu trách móc hay hờn giận mà lại là những lời động viên?
Khoé mắt em khô hay nước mắt đang ngược vào trong?
Còn anh, chắc chắn sẽ là những chuỗi ngày lạnh và cô đơn bên ly cà phê đắng.
Không thể gọi tên được cảm giác đang đan xen, lẫn lộn trong em lúc này.
Một chút hụt hẫng, một chút cô đơn, cảm giác thương nhớ, có lỗi và cả nỗi lo lắng … quá nhiều để em kìm nén được nó.
Em biết, mình có lỗi thật nhiều!
Biết anh sẽ chẳng đọc được những dòng này nhưng buộc mình phải viết ra, một cách để làm lòng em nhẹ lại cũng là cách làm em thấy bớt lỗi với anh.
Em không đủ nghị lực để dám chấp nhận tình yêu và vượt qua thử thách - không đáng là người để anh chọn.
P/S : Một lời xin lỗi của em cũng không làm anh bớt buồn nhưng đó là câu em có thể nói được với anh lúc này.
Mong một ngày kia, có người con gái sẽ làm lành vết thương lòng cho anh, điều em muốn mà chưa làm được.
(St)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét